Tức Nhưỡng
Đương khi đau đớn đi xa, dân gian và tiên môn đều đang từ từ khôi phục lại yên ả.
Hôm nay, chính là ngày lâm triều đầu tiên của ấu đế sau khi lên ngôi.
Sư Trinh Lãng chín tuổi ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, văn võ quần thần phân hai bên.
Đợi bái tân đế xong, bé Sư Trinh Lãng nhìn quần thần xung quanh, cuối cùng dừng mắt trên người Đệ Nhất Thu. Đệ Nhất Thu khẽ gật đầu, thế là Sư Trinh Lãng giòn giã nói: “Hoạ tu tiên, các khanh đều đã đích thân trải qua. Theo ý trẫm, từ nay về sau, đế vương không được tu tiên. Phàm là con cháu hoàng thất, nếu có ý tiên đồ, tất cả thay tên đổi họ, trục xuất hoàng thất, đưa về dưới trướng Ti Thiên giám.”
Người tuy nhỏ, song nói chuyện lại rất mạch lạc.
Đệ Nhất Thu không nói không rằng, anh chị em của y, tất thảy hơn một trăm tám mươi người. Không ít người đều sống lại từ cõi chết trong giấc mơ thứ ba. Những người chết sống lại này, đại đa số cũng không tình nguyện tự sát.
— vì một sinh mệnh nà thiên đạo hư vô mờ ảo thiên đạo dâng ra, bao nhiêu người cam tâm tình nguyện đâu?
Vì thế, y đuổi bắt nửa tháng. Ba chữ Ti Thiên giám, đến cả kẽ móng tay đều đang rỉ máu.
Sư Trinh Lãng sợ y, sợ y, tự nhiên mọi chuyện đều nhìn ánh mắt y mà làm.
Thế là, lời vừa dứt, trong quần thần liền có người hừ lạnh: “Không biết lời này của bệ hạ, có mấy phần là thánh ý cân nhắc quyết định, mấy phần là nghe người khác bày mưu?”
Chúng thần thậm chí không dám nhìn sang bên đó, tất cả đều biết là ai lên tiếng.
— Tôn Các lão bất mãn triều đình tu tiên, đã rất nhiều năm.
Từ lúc Nội các thành lập đến nay, đã phản đối thành lập Ti Thiên giám.
Mà đám người tu tiên ở Ti Thiên giám này tuổi thọ lại dài, Nội các hầu như đã quen nhắm vào Đệ Nhất Thu.
Giờ đây Sư Vấn Ngư chọc ra mầm tai vạ, xét đến cùng, há không phải ở hai chữ trường sinh?
Tôn Các lão tóc trắng phơ, nếp nhăn trên mặt đã rất sâu.
Ông trầm mặt, nói: “Bệ hạ đã nói, đế vương không tu tiên, vậy thì phải chăng Ti Thiên giám cũng phải rời khỏi triều đình, từ rày về sau, không được can thiệp chính vụ?”
Ấu đế đang ngồi căn bản không dám nói lời nào, lúc này quần thần mới nhao nhao nhìn sang Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu vẫn một thân quan phục tím, đai lưng ngọc giày đen, dung mạo lạnh lẽo nghiêm túc. Đối mặt với lời vặn hỏi của Tôn Các lão, y ngẩng lên, hồi lâu nói: “Các lão nói rất đúng.”
Đám người khẽ giật mình, Tôn Các lão cũng sửng sốt.
Nội Các nhiều năm đối địch với Ti Thiên giám, cắt giảm chi tiêu khắp nơi, chèn ép thanh thế, thậm chí còn thường xuyên ăn chặn bớt. Trên triều đình, việc công kích Đệ Nhất Thu đã thuận mồm. Đám người đều đã quen.
Mà Đệ Nhất Thu bình thường không vào triều, chỗ y đứng, hầu như là treo trống.
Bình thường Ti Thiên giám cũng là do Thiếu Giám Thanh Long Ti Bạch Khinh Vân đúng giờ vào triều. Nhưng tay Bạch Khinh Vân này xưa nay láu cá. Hai phe ông tới tôi đi đánh chửi đã nhiều năm, Ti Thiên giám vẫn cứ ngày càng lớn mạnh, Nội Các thì vẫn ngày ngày hô hào chống lại việc triều đình tu tiên.
Không phân cao thấp nổi.
Nhưng hôm nay, Đệ Nhất Thu này là như nào?
Đệ Nhất Thu chậm rãi bước ra khỏi hàng, khẽ thi lễ với ấu đế, rồi nói: “Ti Thiên Giám đã thành tiên môn, lấy vấn đạo làm trọng. Không nên nhúng tay vào chuyện triều đình. Từ nay về sau, Ti Thiên giám sẽ ràng buộc bộ hạ, dốc lòng tu luyện. Không liên quan đến triều chính.”
“Ngươi… nói thật chứ?” Tôn Các lão nhíu mày, nghĩ sao cũng không thông. Ngày thường, văn võ cả triều tranh chấp, nước bọt tung tóe. Thi thoảng ngứa mắt tức giận, chỉ vào mũi Ti Thiên giám chửi mẹ nó cũng không phải chưa từng có.
Nhiều năm qua, Ti Thiên giám cũng chưa từng coi là thật.
Nhưng hôm nay, Đệ Nhất Thu này là như nào?
Ngồi trên cao, ấu đế cũng chần chừ nói: “Hoàng, Hoàng thúc…”
Đệ Nhất Thu: “Bắt đầu từ hôm nay, Ti Thiên giám chỉ giữ lại quan hàm, không vào triều nữa.”
Giọng y lạnh nhạt, đám Tôn Các lão trái lại cảm thấy không ổn.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người vào báo: “Không xong rồi, bệ hạ! Trung Quốc công dẫn người bao vây hoàng cung!”
Mọi người ầm vang đại loạn, Tôn Các lão cả giận nói: “Trung Quốc Công? Hắn muốn làm gì?!”
Bên ngoài cửa điện, một bóng người cao lớn tráng kiện ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào điện. Tay trái ông nắm cây thương bạc, tay phải bưng một chiếc hộp gỗ.
— chính là Trung Quốc công!
“Tôn Các lão chớ sợ!” Theo sau lưng ông ta là võ sĩ mặc giáp nặng, bước đi như sao rơi. Ấu đế ngồi trên cao cũng không đặng, đứng cũng không xong, sắc mặt trắng bệch. Tôn Các lão thấy thế, bận rộn bảo vệ phía trước đế.
Mà Đệ Nhất Thu chậm rãi tiến lên, không biết bao lâu, triều thần đều đã lùi ra sau lưng y.
Thì ra, tất cả đều đặc biệt rõ, ai mới là cường giả chân chính của triều đình này.
Thế nhưng, vì sao cả đám vẫn dám vung tay múa chân với y, không hề kiêng nể?
“Trung Quốc công đeo kiếm lên điện, ý định thế nào?” giọng Đệ Nhất Thu không nhanh không chậm, cũng không có bao nhiêu uy áp.
Hiển nhiên, Trung Quốc công xem như mang binh nhiều năm, tay nắm binh quyền, nhưng sức chiến của ông ta cũng không thể địch nổi Ti Thiên giám bấy giờ.
Trung Quốc công cười lạnh, nói: “Đệ Nhất Thu, ngươi thân là thần, phản bội tiên đế! Tiên đế lệnh cho ngươi rèn đúc Trường Sinh đan, ngươi lại lá mặt lá trái, lấy đan giả lừa gạt tiên đế, đứng giữa kiếm lợi vào túi riêng! Ngươi có nhận tội không?”
“Ra là việc này.” trong ánh mắt Đệ Nhất Thu đã không chút gợn sóng.
Từ sau khi Sư Vấn Ngư đại bại, y tru sát những người chết sống lại, nâng đỡ ấu đế. Trật tự thiên đạo đang chữa trị nhân gian, mà cặp mắt y chỉ còn là tro tàn sót lại sau đám cháy. Cho dù là đối mặt với phản quân lạnh lùng quát hỏi, y cũng không chút động đậy.
Trái lại ở bên cạnh, Tôn Các lão lên tiếng: “Trung Quốc Công, chẳng lẽ đến giờ này ông vẫn không rõ? Tiên đế khăng khăng luyện chế Trường Sinh đan, cũng chỉ là chèn ép dân lành, khiến bá tánh cực khổ sinh oán thôi!”
“Im miệng!” Trung Quốc công chỉ cây trường thương, cả giận: “Dù Tiên đế có không phải, cũng là quân chủ! Chúng ta thân là thần tử, tất nhiên khuyên can, nào có lý chém giết? Huống hồ, nguyên nhân tất thảy đều từ miệng tên nghịch thần này. Trước đây hắn vốn đã khi quân, ai biết phải chăng hắn có rắp tâm khác, bêu xấu tiên đế?”
Ông ta nhìn Đệ Nhất Thu chằm chằm, lạnh lùng quát hỏi: “Lão phu đã phái người điều tra, ngươi luyện chế Trường Sinh đan, giá không tới ngàn lượng. Mà mỗi năm tiên đế phát xuống khoản tiền lớn, số bạc này đã đi về đâu?!”
Đám triều thần không ai lên tiếng, ai cũng biết, Trường Sinh đan là một khoản chi to lớn cỡ nào.
Về việc Ti Thiên giám dám làm giả, rất nhiều đại thần khiếp sợ không thôi.
Nhưng… cũng có rất nhiều người chau mày, không nói gì.
Giá thành Trường Sinh đan đắt đỏ, vì Sư Vấn Ngư vốn có lòng tăng thuế má, hiếp đáp bá tánh.
Bằng không chỗ oán khí lão ta cần gấp từ đâu mà đến?
Nhưng chuyện Ti Thiên giám làm giả, cũng có nhiều người, biết sự tình.
Tôn Các lão mấy lần há miệng muốn nói, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu. Mấy vị đại nhân bộ Hộ đều quay sang ngó ông, thấy ông ngầm thừa nhận, tự nhiên cũng không ai lên tiếng.
— dù sao cũng là tội danh bưng bít khi quân, ai gánh nổi?
Mà Đệ Nhất Thu cơ bản không nhìn sang họ, y chỉ chằm chằm nhìn Trung Quốc công, nói: “Tiên đế đã qua đời, nếu Trung Quốc công muốn truy cứu bổn tọa, cứ bẩm lên bệ hạ là được. Cần gì phải bày chiến trận bực này?”
Bên cạnh, Thượng Thư bộ Hộ Chu đại nhân nhắc nhở: “Đúng vậy. Lẽ nào Trung Quốc công không biết cử động thế này chính là mưu phản sao?”
“Mưu phản?” Trung Quốc công nói, ” lão phu nhận ơn tiên đế dìu dắt, có liều cái mạng già này, cũng phải đòi một công đạo cho ông ấy!”
Đệ Nhất Thu biết không thể nào giải thích, y hỏi: “Trung Quốc công muốn cùng bổn tọa chém giết?”
Ngay lúc này, Trung Quốc công giơ chiếc hộp trên tay. Từ lúc ông ta đi vào, Đệ Nhất Thu đã chú ý tới chiếc hộp này. Nhưng không biết biết là vật gì.
Trung Quốc công chậm rãi mở nắp hộp, mọi người đều kinh sợ!
Trong hộp, chính là cát vàng!
Trong đám có người kiến thức rất uyên bác, nhanh chóng nhận ra đó là cái gì!
“Cái này… là di sa của Thổ yêu! Trung Quốc công, ngươi…” trong lòng Tôn Các lão dâng lên cảm giác chẳng lành, thậm chí ông còn không dám đoán tiếp.
Mà Đệ Nhất Thu chỉ nhìn cát vàng trong hộp đăm đăm, trên mặt y chậm rãi mỉm cười, hai con ngươi càng thêm sâu thẳm, thậm chí dâng lên một vầng vàng đen cổ quái. Y nói: “Trung Quốc công thật hao tổn tâm huyết, đến cả phu nhân của bổn tọa cũng mời tới.”
Trung Quốc công có chuẩn bị mà đến, tất nhiên không lo không sợ. Tay ông nâng nửa hộp cát, nói: “Một nửa kia, lão phu đã sai người đưa đi! Đệ Nhất Thu, bây giờ lão phu cho ngươi tự phế tu vi, cút khỏi triều đình, cút khỏi Ti Thiên giám! Ngươi đã giết cha diệt quân, không xứng được hưởng vinh hoa phú quý ngài ấy cho ngươi! Còn thân thể ngươi, dòng máu của ngươi đều của cha mẹ, thứ bất trung bất hiếu như ngươi, còn có mặt mũi nào còn sống trên đời?!”
Lời lão công phẫn, nhưng từ đầu đến cuối Đệ Nhất Thu chỉ nhìn hộp gỗ trong tay lão đăm đăm. Cát vàng trong đó, đúng là thiếu đi một nửa.
“Giấu đi sao?” giọng y rất nhẹ rất nhẹ, lại ẩn chứa ý định giết người như núi kêu biển gầm, “Giấu đi rồi sao? !”
Câu sau, y đột nhiên đề cao âm điệu, cả người bỗng bổ đến trước. Trung Quốc công chỉ cảm thấy trước mắt bóng đen như núi, tướng sĩ trung thành sau lưng sớm có phòng bị, ngay lập tức tiến lên che chở ông ta.
Nhưng cũng chỉ nháy mắt, một đám sương máu bục một tiếng nổ tung, tung tóe đầy đầu đầy mặt ông ta!
Chỉ thấy một cái mõm to như chậu máu của con rắn khổng lồ màu xanh bích, trong nháy mắt cắn nát, như nuốt một viên thuốc!
“Không — Đệ Nhất Thu!” Tôn Các lão không chú ý gì khác, ông run run rẩy rẩy tiến lên, hô to: “Không thể như vậy!”
Nhưng cự xà đã há miệng, trước cơ thể nó đao thương của đám người phàm tục kia yếu ớt đáng thương. Nó không quan tâm, trong nháy mắt đã có hơn mười tướng sĩ tiến lên chống cự, bị nó cắn thành bùn máu!
Trung Quốc công lùi một bước, ông ta bỗng phát hiện mình đã tính sai!
Cứ tưởng rằng, Đệ Nhất Thu rất yêu phu nhân mình, nhìn thấy di sa của Hoàng Nhưỡng, chắc chắn sợ ném chuột vỡ bình. Thế nhưng y không có.
Mà binh sĩ ông dẫn tới, vốn là bộ hạ cũ của ông ta, người người trung dũng.
Ông cả giận nói: “Đệ Nhất Thu, ngươi muốn đánh muốn giết, nhằm vao ta đây!”
Dứt lời, ngân thương trong tay ông ta đâm thẳng đến chỗ bảy tấc của y. Nhưng thân Hủy Xà có vảy rắn bảo vệ, ông dùng sức quá mạnh, mũi thương bị bẻ gãy. Mà con rắn khổng lồ cũng không ngừng nghỉ, nó dường như cố ý không công kích Trung Quốc công.
Y bắt đầu tùy ý đánh giết tướng sĩ ông ta mang vào trong cung.
Máu nổ tung trước mắt y, như nụ hoa xuân.
Mà Hoàng Nhưỡng ở ngoài đời, thậm chí không thể cùng hắn ngắm hoa xuân. Lúc đến, Thượng Kinh cuối năm chớm vào đông. Khi nàng đi, Thượng Kinh tuyết lớn chưa tan.
Đệ Nhất Thu không biết mình đang làm gì, bên tai có vô số tiếng la, y đều không nghe rõ.
Giết sạch bọn chúng!
Một âm thanh điên cuồng kêu gào trong đầu — giết sạch những tên dám cả gan quấy rầy nàng.
Y dạo chơi giữa đám tướng sĩ mặc giáp mang khí giới sắc bén, như vào chỗ không người.
Trung Dũng Công chợt phát hiện mình không làm gì được y. Không chỉ thế, thuộc cấp mình dẫn tới, cũng toàn bộ mất mạng vì sự vô tri của chính mình!
“Dừng tay… Dừng tay…” Tất cả lời chửi rủa đều không còn có thể ra miệng, giọng điệu ông ta ngày càng suy yếu, cả người như bị rút khô sức lực.
Cuối cùng, ông vứt bỏ ngân thương, buông hộp, chỉ lẩm bẩm: “Dừng lại… Ngươi điên rồi sao?”
Ấu đế đã sợ ngây người từ sớm, Tôn Các lão lảo đảo tiến lên, một tay ôm lấy chiếc hộp gỗ Trung Dũng Công mang tới. Ông chân thấp chân cao đi đến trước mặt Đệ Nhất Thu, quát: “Đệ Nhất Thu! Hoàng Nhưỡng đang nhìn ngài, cô ấy đang nhìn ngài!”
Vảy sừng trên đuôi con rắn khổng lồ mở ra, từng mảnh như lưỡi đao. Nhưng lúc đảo qua ông cụ, lại chậm rãi dừng tay.
Nàng đang nhìn.
Thế là tất cả màu đỏ đều trút đi nhan sắc.
Trên đời này có vài người, ngay cả tư cách điên cũng không có.
Con rắn khổng lồ từ từ hóa thành hình người, y nhận lấy hộp gỗ trong tay Tôn Các lão. Tôn Các lão vội nghiêm nghị quát: “Di sa còn lại ở đâu?”
Trung Dũng Công đã mất khí thế ban nãy, cả người ông ta hơi ngây ngốc, mãi lau mới kinh ngạc bật thốt: “Chôn… Chôn ở chỗ cũ của tháp Viên Dung, tế điện tiên đế.”
Đệ Nhất Thu ôm chiếc hộp gỗ, chậm rãi đi đến chỗ tháp Viên Dung lúc trước.
Tháp đã không còn, nơi đây quá mức chẳng lành, đã bị cung nhân san bằng. Nhóm cung nhân không dám thở mạnh, hấp tấp vội vã tìm cuốc định đào đất giúp y. Song Đệ Nhất Thu đã ngồi xổm xuống, hai tay y mọc vảy rắn màu xanh bích, một đôi tay sắc bén cứng rắn vô cùng.
Đất mới cực kỳ dễ đào, động tác y cũng rất chậm.
Tựa như sợ dọa kinh động đến người trong đất.
Cho đến khi gạt bỏ hết đất trên mặt, xuất hiện một chiếc túi bằng gấm. Đệ Nhất Thu lôi ra, mở ra nhìn. Đúng là một phần khác di sa của Hoàng Nhưỡng. Y cất nó cả lại vào trong hộp.
Một đám triều thần xa xa đứng nhìn, không ai dám tới gần.
Có người thì thào: “Ngài ấy… e là đã có dấu hiệu nhập ma.”
Tôn Các lão tức giận trừng người kia, nói: “Người đâu, Trung Dũng Công tự ý bao vây hoàng cung, quấy nhiễu bệ hạ, còn không bắt lấy?!”
Thuộc cấp Trung Dũng Công còn muốn chống cự, nhưng vừa trải qua một trận cuồng giết của Đệ Nhất Thu mới rồi, cả đám sớm đã mất sạch dũng khí.
Bây giờ dù có binh khí nơi tay, cũng co rúm lại như chim sợ cành cong.
Trung Dũng Công nhìn máu me đầy đất, lần đầu tiên biết, thế nào là không thể chiến thắng.
Ông gục đầu, hồi lâu nói: “Chuyện này, đều do một mình lão phu mà ra. Tha bọn hắn đi.”
Tôn Các lão thở dài, hồi lâu nói: “Lão ca, có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Trung Dũng Công nhìn sang ông, đầy không hiểu.
Tôn Các lão dẫn ông ra một góc ngoài điện. Trước hàng rào ngập tuyết trắng, có thể nhìn xuống một nửa thành Thượng Kinh.
“Ông muốn nói gì?” Trung Dũng Công nhìn cung nhân liệm di cốt tướng sĩ, thật ra là không còn gì có thể liệm. Một bãi máu me, dùng nước xối qua, cũng chẳng còn gì sót lại.
Đệ Nhất Thu điên cuồng đánh tan dũng khí của ông, ông đã mất cả ý chí chiến đấu.
Tôn Các lão chậm rãi nói: “Không phải ông muốn biết, số bạc luyện chế Trường Sinh đan, đi đâu sao?”
Trung Dũng Công giật mình, cả giận: “Là ngươi…”
Tôn Các lão chầm chậm nói: “Đám bạc kia căn bản không có từng tới Ti Thiên giám. Số xuất kho mà bộ Hộ điểm số, cùng lắm chỉ là hơn mười rương đá tảng thôi.”
Trong lòng Trung Dũng Công phát lạnh: “Là ngươi vẫn luôn gạt bệ hạ, ngươi…”
Tôn Các lão nhìn xuống thành Thượng Kinh, bấy giờ đương là sáng sớm, khói bếp lượn lờ trên lầu cao. Ông nói: “Lúc trước, là ngài ấy ra chủ ý này. Tôn mỗ làm quan cả đời, há không biết làm như vậy là khi quân sao? Nhưng khi đó, khi ý chỉ bệ hạ luyện chế Trường Sinh đan ban xuống, ngay tại chỗ này, ngài ấy nói với Tôn mỗ…”
Xa xa, Đệ Nhất Thu đã ôm di sa của Hoàng Nhưỡng rời đi.
Tôn Các lão chăm chú nhìn theo bóng lưng y, nói tiếp: “Ngài ấy nói, ông nhìn tòa thành khuyết này đi, bình minh khói bếp nổi khắp, hoàng hôn nhà nhà đốt đèn, đẹp xiết bao.”
Trung Dũng Công khựng lại, Tôn Các lão nhìn ông ta, mãi mới bắt đầu cười nói: “Ông xem, ngài ấy và người khác, sở cầu vốn khác biệt. Ông thực sự không nên đụng vào miệng vết thương của ngài ấy. Hôm nay, ta đã nói ra lời, ý tứ bên trong, ắt Trung Dũng Công đã rõ.”
Trung Dũng Công không nói gì thêm, không bao lâu, tự có giáp sĩ đến đeo xiềng xích cho ông.
Đêm đó, Trung Dũng Công treo ngược tự vận trong ngục.
Ấu đế rộng lượng, quyết định không truy cứu những binh sĩ khác. Chỉ lệnh cho một đám thuộc cấp ngự giáp về quê hương, cả đời không được bước vào Thượng Kinh.
Cùng ngày, Ti Thiên giám ở xây miếu Thần Nữ* ở kinh thành.
Trong miếu thờ phụng Hoàng Nhưỡng.
Miếu đường không lớn, tường trắng ngói đen, sạch sẽ gọn gàng.
Nhưng ngày đầu tiên, cổng đã bị đạp phá. Ngay cả người không theo Tiên môn cũng không theo triều đình, cũng nhao nhao tới dâng hương tưởng nhớ.
Hoàng Nhưỡng trong miếu, người mặc váy áo màu vàng nhạt, sắc mặt toả sáng ấm áp, phong thái tuyệt thế. Tay nàng xách một rổ lúa mạch, ý mong bội thu.
Vì nàng ấy sinh ra trong nhà họ Tức, đám người gọi nàng là — Thần Nữ Tức Nhưỡng.
(*) nguyên gốc là “từ, đền”: mình dựa vào đây để dùng từ Miếu hy vọng là không quá sai…
chương sau